Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Memory
Translator
Latest topics
» bo anh tho than cuc sinh
Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay I_icon_minitimeby congdongc3.tk Fri Apr 19, 2013 7:55 pm

» Thế này là Chuẫn không cần Chỉnh
Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay I_icon_minitimeby congdongc3.tk Fri Apr 19, 2013 7:52 pm

» Bế giảng cuối cùng Lê Phú Thi's Photos
Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay I_icon_minitimeby kem186 Fri Jul 23, 2010 5:05 pm

» Lễ tri ân & trưởng thành TN 25 2007-2010 THPT PCT
Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay I_icon_minitimeby Mr.[M]in Tue Jul 20, 2010 9:52 pm

» Một số hình cặp đôi cặp ba lung tung mỗi n` đc 2 hình :))
Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay I_icon_minitimeby Mr.[M]in Tue Jul 20, 2010 9:50 pm

» ch^m bon chen na' hoho
Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay I_icon_minitimeby pe' Do? Tue May 11, 2010 1:50 pm

» Yêu Và Thích, khác nhau thế nào ???
Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay I_icon_minitimeby kem186 Thu Apr 22, 2010 8:36 pm

» 8/3 Khó quên
Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay I_icon_minitimeby kem186 Mon Mar 22, 2010 12:26 pm

» ♥♥♥Phởn Family♥♥♥ [Page 1 update complete pro5]
Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay I_icon_minitimeby Xô ngoan nhưg đéo hi Tue Mar 16, 2010 10:38 am

» Ảnh tất niên lớp 12
Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay I_icon_minitimeby kem186 Thu Feb 18, 2010 11:36 pm

» ảnh đi trại nè (LỚP 11 ) HOT!!!!!HOT
Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay I_icon_minitimeby kem186 Wed Feb 17, 2010 4:27 pm

» Ảnh học quân sự (facebook LPT)
Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay I_icon_minitimeby guitar Thu Feb 11, 2010 10:50 pm

Navigation

 

 Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay

Go down 
Tác giảThông điệp
kem186
Admin
Admin
kem186


Nam
Tổng số bài gửi : 577
Xuân xanh : 31
Đến từ : đường chân trời
Sở thích : girl and IT
Châm ngôn sống : Looking Back, Moving Ahead
Registration date : 26/02/2008
Thanked : 9

Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay Empty
Bài gửiTiêu đề: Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay   Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay I_icon_minitimeThu Jun 12, 2008 4:41 pm

Steve Buckley là một tân binh vừa nhập ngũ. Anh được huấn luyện tại một
căn cứ quân sự tại tiểu bang Carolinạ Trong buổi thực tập cách gài mìn,
gỡ mìn thì một quả mìn đã nổ ngay gần chỗ anh đứng. Tuy thân thể không
bị thương nhưng anh bị sức chấn động làm ngất đi và trút hơi thở cuối
cùng trên đường đến bệnh viện. Mọi phương pháp làm hồi sinh đều vô
hiệu. Khi đến bệnh viện, một y sĩ khám nghiệm xác nhận anh đã chết. Xác
anh được quàn tạm trong nhà xác chờ thông báo cho thân nhân. Khoảng vài
giờ sau đó, anh tỉnh dậy trước sự ngạc nhiên của mọi người. Sau đó anh
đã thuật lại câu chuyện như sau:

"Tôi
không hề ý thức gì về quả mìn nổ, tôi chỉ biết rằng bỗng dưng tất cả
đều im lặng, một thứ im lặng tuyệt đối. Tôi lên tiếng gọi lớn nhưng
không nghe ai đáp lại, cả sân tập bỗng trở nên vắng hoe, bao nhiêu bạn
đồng ngũ bỗng biến đâu mất hết. Tôi đang phân vân chưa biết phải làm gì
thì thấy có một người mặc đồng phục, tay cầm một cây dù đang đứng giữa
bãi mìn. Tôi tự hỏi tại sao giữa quân trường lại có một thường dân đứng
khơi khơi như vậy? Lúc đó trời quang đãng mà tại sao người này cầm dù?
Người lạ nhìn tôi mỉm cười và rảo bước đến tôi. Tôi bèn la lớn để cảnh
cáo rằng ông ta đang đi trên một bãi mìn nhưng chưa kịp nói thì ông ta
đã đến sát bên cạnh. Ông ta lên tiếng bằng một giọng thân mật:
- Có phải cháu Steve đó không? Tôi là cậu Jules đây.
Rồi
ông ta thân mật hỏi thăm về mọi người trong gia đình tôi như một người
thân thuộc. Không nhữa ông ta biết rõ gia đình tôi mà còn biết đến cả
con chó Bassette mà mẹ tôi rất cưng nữa. Linh tính báo cho tôi biết một
sự chẳng lành. Tôi nhớ mang máng rằng mẹ tôi có một người em ruột đã
chết từ lâu rồi kia mà. Ông Jules thong thả nói:

- Này cháu Steve, mẹ cháu nhớ cháu lắm đó. Hôm nay bà làm món lassagna, một món mà cháu rất thích ăn.
Tôi đâm ra bối rối:
- Làm sao ông biết được chứ?
Ông Jules mỉm cười một cách bí mật.
- Thế cháu có muốn về thăm nhà không?
Tôi ấp úng đáp:
-
Làm sao có thể về được? Nhà tôi ở tận New York kia mà... Hơn nữa tôi
đang thực tập quân sự, phải sáu tháng nữa mới được về phép.
Ông Jules mỉm cười nắm lấy tay tôi xiết chặt:
- Không sao đâu, cháu chỉ cần nghĩ đến mẹ cháu là được.
Tôi
luống cuống không biết phải làm gì thì vừa vặn thấy thượng sĩ York đang
đi gần đó, tôi bèn lên tiếng gọi nhưng ông này không nghe, cứ cắm cúi
đi thẳng. Tôi vội chạy đến chặn đầu thượng sĩ York nhưng dường như ông
ta không trông thấy tôi mà cứ tiếp tục đi. Ðến lúc đó ông Jules bước
lại, ôn tồn khuyên:
- Ông ta không nhìn thấy cháu đâu. Cháu có muốn về thăm nhà không?
Sau
một hồi thuyết phục, tôi bằng lòng và nghĩ đến mẹ tôi. Tự nhiên cảnh
vật chung quanh đều thay đổi, tai tôi vẫn nghe giọng ông Jules ôn tồn:
- Cháu cứ bình tĩnh và tập trung tư tưởng để nghĩ đến mẹ cháu là được rồi.
Tôi
thấy mình đang đứng trong nhà trước mặt mẹ tôi. Bà đang làm món
lassagna thơm phức. Các em tôi đang ngồi xem ti-vi, chúng nói chuyện ồn
ào và không chú ý gì đến sự hiện diện của tôi cả. Trong lúc xúc động
tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ tôi nhưng bà vẫn thản nhiên nấu nướng,
không hề biết gì. Ðến lúc đó tự nhiên tôi thấy lạnh mình. Lúc nãy
thượng sĩ York cũng không hề thấy tôi.

Phải chăng tôi đã chết?
Tôi vừa hoảng hốt thì chung quanh bỗng như tối sầm lại, dường như có
một sức mạnh kỳ lạ nào đó lôi kéo tôi vào một lớp sương khói màu xám
***c... Tôi chưa biết phải phản ứn như thế nào thì ông Jules đã đến bên
cạnh. Khi đó tôi mới thấy hình như đứng cạnh ông, tôi thấy mình bình
tĩnh hơn.
- Chuyện gì đã xảy ra cho tôi vậy? Tôi đã ra sao?
Ông Jules nắm lấy tay tôi trấn an và ôn tồn:
- Cháu đã về nhà rồi, có đúng không? Phải chăng là điều cháu vẫn ao ước trong suốt thời gian học tập quân sự? Tôi thắc mắc:
- Nhưng tại sao mọi người không ai nhìn thấy tôi hết? Tại sao tôi không thể nói chuyện với ai được?
Ông Jules thong thả giải thích:
-
Cháu phải hiểu rằng cháu đã về nhà nhưng không bằng thể xác mà bằng một
thể khác... Chính cái tư tưởng mong muốn trở về nhà trong suốt thời
gian cháu học tập quân sự đã khiến cậu tìm đến gặp cháu để giúp cháu
hoàn tất tâm nguyện trên.
Tôi thút thít khóc:
- Như vậy là cháu đã chết rồi phải không?
Ông Jules thong thả:
-
Rồi cháu sẽ hiểu. Hiện nay cậu chỉ có thể cho cháu biết rằng cháu khôgn
còn ở cái thế giới quen thuộc của cháu nữa... Nhưng cháu không nên phí
thì giờ vô ích, cháu chẳng mong trở về thăm nhà hay sao? Tôi định thần
nhìn quanh, cả nhà đã bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Cha tôi vừa rót một ly
rượu chát lớn, thong thả thưởng thức mùi vị trước khi ăn. Các em tôi
đang cười đùa bàn tán về chương trình ti-vi mà chúng vừa xem. Mẹ tôi
vừa cắt đĩa lassagna vừa lẩm bẩm:"Phải chi có thằng Steve ở đây, nó vẫn
thích món này lắm!". Vì một lý do thầm kín nào đó, tôi đọc rõ tư tưởng
của mẹ tôi và xúc động mạnh. Ông Jules giả thích:
- Ở cõi trần,
người ta có thể nhận thức mọi vật bằng năm giác quan thông thường như
nghe, nhìn, ngửi, nếm và sờ mó nhưng ở cõi này, các giác quan trên
không còn sử dụng được nữa mà chỉ có tư tưởng mà thôi. Nếu cháu muốn
tiếp xúc với mẹ cháu, cháu hãy tập trung tư tưởng gửi đến mẹ cháu những
niềm yêu thương tốt đẹp nhất thì mẹ cháu sẽ nhận được.
Về Đầu Trang Go down
https://tn25.forumvi.com
 
Bước qua cửa tử gặp người cậu đã chết kha' hay
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Giải trí,s' Gallery and picture :: Truyện cười , truyện ma có thật?!!!-
Chuyển đến